Chắc hẳn, gần đây mọi người thường nghe nhiều tới du lịch Hà Khẩu, Bình Biên và Mông Tự. Đây là những huyện thuộc Châu Hồng Hà, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Và đây là tỉnh giáp biên giới nên người Việt Nam có thể đi du lịch bằng sổ thông hành mà không cần hội chiếu.
Thông qua các bài quảng bá trên mạng xã hội và những bức ảnh đẹp mĩ miều mà nhiều người đã đi, tôi cùng với một số đồng nghiệp đã lên kế hoạch đi du lịch Hà Khẩu, Bình Biên, Mông Tự 2 ngày 1 đêm vào tuần cuối cùng của tháng 6.
Nội dung bài viết chia sẻ góc nhìn và cảm nhận cá nhân của mình về chuyến đi nên mọi người có thể thoải mái đóng góp ý kiến nhé. Tour này tụi mình đi từ đêm thứ 6 cho đến tối chủ nhật về.

Cảnh đẹp tại Bình Biên
Chuẩn bị chi phí
Trung Quốc được biết đến ngoài sự xinh đẹp và tham vọng làm bá chủ thế giới thì họ còn một vấn nạn rất lớn là buôn bán người, nội tạng nên với những người chỉ muốn hưởng chút thú vui như mình sẽ không có gan dám đi du lịch 1 mình. Vì vậy, lựa chọn tour là an toàn nhất. Chi phí đi như sau:
Giá tour nhóm mình đi là 1.600.000 đối với đoàn 10 người.
Chúng mình lập quỹ tiêu chung mỗi người 1.400.000 nữa (Trong đó có tiền ăn bữa tối ngày đầu, uống, khứ hồi Lào Cai – Hà Nội, thuê xe bên Trung Quốc, trà sữa, kem, xiên nướng, sim điện thoại – 1 cái cho cả đoàn để giữ liên lạc với tour…vv)
Tiền tiêu cá nhân đổi ở Hà Nội từ tiền Việt sang nhân dân tệ mỗi người 300 tệ (Tỷ giá 3350). Tương đương 1.005.000đ
Tổng tiền dự trù cho chuyến đi là 4.005.000đ.
Đây là chi phí chúng mình tính xông xênh ăn chơi xả láng rồi nên với chi phí này các bạn cứ tự tin vác balo đi thôi. Thực tế ít hơn nhé. Vì chúng mình còn tha thiết muốn được đi mua sắm mà bên tuor không kịp cho đi. Riêng cá nhân mình chỉ tiêu hết có 100 tệ, còn dư 200 tệ cầm về. Còn quỹ chung vẫn được hoàn về gần 500.000 nữa. Lưu ý, tiền thừa khi về cửa khẩu có thể đổi lại tiền Việt nhé. Mình đổi lại chỉ được tỷ giá 3200 thôi.
Lưu ý: Nếu không đổi tiền ở Hà Nội, bạn cũng có thể lên cửa khẩu mua sim và đổi tiền nhé. Trên cửa khẩu dịch vụ nhiều lắm.
Lịch trình trải nghiệm và cảm nhận

Đường vào nhập cảnh vào Trung Quốc tại cửa khẩu Lào Cai
Ngày đầu tiên
Tối thứ 6, đúng 23h30 chúng tôi lên xe tại nhà xe Sao Việt tại số 7, Phạm Văn Đồng, Hà Nội. Xe không có quá mùi, có nhà vệ sinh ở cuối xe nhưng nước lọc tự lấy, phụ xe không có phát nên người biết có nước người không. Giá xe 260k/chiều. Xe đi đường cao tốc nhưng xóc như đường có ổ gà luôn, mãi mới ngủ được.
Xe chúng mình tới cửa khẩu Lào Cai lúc 3h45 sáng cùng 1 đoàn khác trên xe. Tới nơi vẫn còn ngái ngủ lắm, lại còn buồn vệ sinh nữa, may ở đó có chợ đầu mối buổi sáng, tìm mãi mới có chỗ đi vệ sinh trong chợ. Ơn giời, sau một hồi đứng ngắm trời, ngắm đất thì chúng tôi cũng tìm được một cửa hàng bún để ăn sáng.
Ăn sáng xong là ngồi chờ từ lúc đó cho đến 7h sáng cửa khẩu mới mở. Cả đoàn sợ đông nên vá balo với vali đến đặt chỗ, thậm chí các cô đi sang đó làm còn đặt cả gạch xí chỗ các bạn ạ. Nhưng về sau các cô bảo, du lịch thì giấy tờ thông hành tour làm hết rồi đến là qua thôi. Nhưng cô chưa nói hết mọi người ạ, đấy là qua kiểm soát của Việt Nam thôi. Kiếp nạn thứ 82 đang chờ ở cửa khẩu Trung Quốc.

Lúc mọi người đứng xếp hàng khu vực bên ngoài (Thời tiết rất nóng)
Cái tòa nhà bên ấy đang xây chắc to gấp mấy lần cửa khẩu bên mình nhưng cửa thông hành lại không xếp nổi mấy cái ba rem cho người xếp hàng hẳn hoi phân chia dòng người (Tùy từng dạng khách thủ tục và thời gian sẽ khác nhau). Người đi du lịch, người đi qua buôn bán, người qua đi làm, người Trung nhập cảnh đi về loạn lạc với nhau, chen hàng. Thời tiết nóng đến mức ai lấy mồ hôi nhễ nhại, cứ 20 phút được khoảng hơn 10 người đi qua. Có hàng còn cứ đứng im ở đấy thôi. Ở đây chắc kiếp nạn số 80. Qua được đây thì bắt đầu được vào kiếp nạn số 81, vào khu trong không khí có phần mát hơn vì có quạt, vẫn là xếp thành hành và chắc làm căn cước công dân Trung Quốc luôn ấy mọi người. Trong này nghiêm cấm sử dụng điện thoại. Từng người lăn 4 ngón tay trái, 4 ngón tay phải, 2 ngón cái, chụp ảnh. Quả này kiếp bạn 82 tới ngay sau khi chụp ảnh mọi người ạ. Một số người được qua, một số người được chỉ vào phòng riêng.
Team mình có 10 người, thì 3 người được vào cái phòng đó. Trong đó, có cả mình. Thật là khó chịu vì không biết lý do là gì, phòng đó rất đông, không có quạt, không có ghế ngồi. Cảm giác mệt mỏi bao trùm cả tâm trí và cả phòng đó luôn. Mình không biết họ làm gì nhưng xử lý 20 phút mới được 1 người đi ra mà người vào thì càng đông. Ba chị em tự nhủ là sẽ không có lần thứ 2 đi qua cái cửa khẩu này. À, hoảng hốt hơn nữa là có anh hôm trước đi Hà Khẩu (ngay đó luôn) cũng bị vào đây. Mà hôm nay muốn đi nhiều hơn nên tiếp tục nhập cảnh mà vẫn bị vào phòng này lần 2.
Làm thủ tục bắt đầu từ từ 7 giờ đến 9h30 sáng cuối cùng cũng qua được khỏi kiếp nạn số 82.
10h30 sau khi chờ đủ đoàn sang tới Hà Khẩu (Bên tour ghép chúng tôi với 3 đoàn khác và họ cũng có mấy người trải qua kiếp nạn 82 như tôi) chúng tôi lên xe khách đi Bình Biên. Tưởng đi được luôn nhưng chưa hết. Vì ở lại qua đêm nên đoàn phải đi khai báo với chính quyền Trung Quốc và kiểm tra thêm một lần nữa trên đường đi nên lúc này đã là 12h30 trưa, không thể đi Bình Biên luôn được vì mất tận 2 tiếng liền, xe lại chở đoàn quay lại Hà Khẩu để ăn trưa sau đó mới xuất phát đi Bình Biên. May là xe này không có mùi như ở Việt Nam nên đỡ áp lực hơn. Mà trời rất nắng mọi người nhé, nắng như mùa hè Hà Nội luôn.

Buổi chiều lang lang tại Bình Biên
Ăn uống xong, chúng tôi di chuyển đi Làng Miêu Tích Thủy ở Bình Biên, tận 16h chiều mới tơi nơi. Công nhận là cảnh đẹp thật, thơ mộng. Tour để chúng tôi chơi tự do, chụp ảnh và ăn tối đến 20h. Nếu bạn là người đam mê trải nghiệm ẩm thực, tại đây, không có nhiều hàng quán cho bạn lựa chọn. Lèo tèo vài cái thôi. Chúng mình tha thiết được ăn lẩu nhưng không có, không có bàn mọi người ạ L Cuối tuần ở sân quảng trường có hoạt động đốt lửa trại (mọi người nhảy quang đó), bắn pháo hoa tầm thấp (Khoảng 5 phút). Vì lúc đó mình mới ăn nên không xuống tham gia.

Khúc này là 8h30 tối nhưng trời chưa tối. Mọi người đã nổi lửa lên rồi.
Một điểm mình thấy đặc biệt ở đây là sự chênh lệch múi giờ nên đến 9h ở Trung Quốc mới tối. Bên này nhanh hơn Việt Nam 1 giờ, tính ra 8h Việt Nam trời mới tối nên ngày rất dài mọi người ạ. Đồng hồ ở điện thoại tự chuyển giờ, sáng tới cửa khẩu là nó tự đổi rồi.
21h tối chúng mình lên xe di chuyển qua thành phố Mông Tự nghỉ đêm ở đó. Khách sạn này khá ổn nha, phòng mình ở 2 người 2 giường đơn, điều hòa âm trần, sạch sẽ, nhưng không có tủ nhỏ hoa quả, nước ngọt như ở VN thôi. À, không thấy kem đánh răng với bàn chải đánh răng, lược nữa L. Tại đi du lịch ở đâu mình cũng tự đem đồ cá nhân đi nên vấn đề này không quan trọng.
Ngày thứ hai
Khách sạn này có phiếu ăn sáng (nhưng chỉ có 2 sự lựa chọn là bún hoặc phở). Người dân ở đây còn xếp hàng dài để mua ngồi ăn ở ngoài, không hiểu sao họ không có vào trong ngồi. Ngoài đường mọi người sử dụng phương tiện xe điện nên không bị ồn ào lắm, thành phố sống chậm và khá nhẹ nhàng. Xe bên Trung thiết kế riêng nên nhìn cũng hơi lạ, đặc biệt là có mấy con xe ô tô nho nhỏ dành cho 2 người rất hay nhé.

Đây là tô bún to như cái chậu luôn nè
Sau khi ăn sáng xong, chúng mình checkout và lên xe di chuyển đến các điểm tham quan tại Mông Tự bao gồm khu tự trị hành chính (chỗ này mình thấy nhảm quá nhưng tour họ báo nay họ có cuộc họp nên cũng không vào được), sau đó đi đến một khú gì đó mà họ bán chăn ga gối sản xuất bằng lụa mọi người ạ (chỗ này mình thấy cũng nhảm luôn). Tiếp tục đến Công viên Lựu và Cổ Trấn Bún (2 chỗ này tạm được) nhưng chí có cảnh thôi nhé.

Đây là khu Bún Qua Cầu ở Mông Tự. Đường còn sâu vào trong nhưng không có người.
13h đoàn di chuyển đi ăn trưa và về lại Hà Khẩu lúc 16h30 thì phải. Ôi, lúc này 300 tệ của mình vẫn chưa hề tiều gì mọi người ạ. Cả đoàn tha thiết được tiêu tiền nên về Hà Khẩu báo chị hướng dẫn viên đưa cả đoàn đi siêu thị mặt đất mua đồ. Thời gian chỉ có đúng 1 tiếng thôi vì còn phải làm thủ tục nhập cảnh về Việt Nam nữa. Chúng tôi thuê xe máy điện để đi, 10 tệ/ 1 xe.
Trong siêu thị có khá nhiều đồ nhưng không hề rẻ hơn Việt Nam nha. Chỉ có một số đồ ăn nho nhỏ rẻ hơn thôi. Lượn gần 1 tiếng mình mua hết có 100 tệ vì cũng ngại xách đồ về. Chỗ thanh toán xếp hàng dài mà chỉ lo trễ giờ thôi L Mà mình thấy toàn người Việt Nam chả thấy dân bản địa đâu cả. Ra ngoài siêu thị, đoàn tranh thủ đi mua bánh nướng và trà sữa xô, nó đúng giống cái xô luôn mọi người ạ. Không ai uống được hết luôn.

Ơn giở! Cuối cùng cũng về tới nước mình. Đây là bức ảnh cuối cùng tại Cửa Khẩu Lào Cai.
Chị bên tour làm thủ tục để chúng tôi nhập cảnh về Việt Nam. Lúc về nhanh hơn nhé, mất tầm khoảng 30 phút thôi. Hoa quả, các thứ được đem vào hết. Lúc đi thì mọi người khuyên là không nên đem đồ tươi hoặc hoa quả. Đến đây thì các đoàn tách ra, chúng tôi về phòng chờ nhà xa Sao Việt xuất phát về lúc 19h30 nhưng 20h xe mới thực sự đi và bắt khách dọc đường khá nhiều. Tưởng đâu 23 hoặc 00 giờ về tới nơi thì ôi thôi một tin sét đánh ngang tai. Tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc Hà Nội Lào Cai. Thế là 4h sáng chúng tôi mới về tới Hà Nội.
Cảm nhận về chuyến đi:
Về quang cảnh: Ở Hà Khẩu, Bình Biên, Trung Quốc họ đầu tư cơ sở vật chất rất mạnh, người dân ít, mặc dù là tỉnh biên giới nhưng có rất nhiều tòa nhà 30 – 40 tầng. Điều khá ngạc nhiên là gần như các tòa nhà này đều làm chồng cọp bằng các thanh inox bao gồm cả cửa sổ và ban công. Nói cung không có lối thoát. Đối với các điểm du lịch mình đánh giá cảnh đẹp, đúng kiến trúc của Trung nhưng ở những nơi này cũng không có người ở, dịch vụ ít, họ chỉ xây thô ngoài ngoài. Có vẻ như họ đầu tư xây dựng thu hút người đến, sẵn sàng bỏ tiền đi trước về phần hạ tầng để phát triển nhưng điều này lại làm mình cảm giác những nơi này như một thành phố chết, hoặc kiến trúc bảo tồn. Với ai chỉ thích sống ảo với các bức ảnh đẹp thì phù hợp mình đánh giá 4*, với người muốn tìm hiểu về văn hóa, phong tục và ẩm thực thì mình đánh giá 2*

Cảnh đẹp tại Bình Biên lúc 18 giờ
Về ẩm thực: Bình Biên ẩm thực cũng có vị lạ, họ toàn cho dầu hào hay gì đó để nấu nhiều món. Có món hẹ xào đi đâu cũng thấy. Đồ ăn khá nhiều dầu mỡ, mặn và cay. Nói chung là đối với người dễ ăn như mình thì thấy tạm được thôi chứ không đánh giá là ngon được nhưng cũng không phải là quá khó ăn. Ở Hà Khẩu thì còn có nhiều quán ăn chứ đi Bình Biên là rất ít nha cả nhà. Nếu chỉ muốn sang Trung Quốc ăn uống thì bạn nên đi Hà Khẩu hoặc đi chỗ khác. Ôi, đặc biệt ở bên này họ dùng bát canh to như cái chậu nhỏ bên mình luôn nhá. Bê cái bát mà dùng hết sức mình.

Bát bún qua cầu quá to luôn, ăn mãi không hết. Chắc đây là món dễ ăn nhất trong các món trong 2 ngày.
Về các nơi mình đi: Công viên Lựu nhưng không có cây lựu, chỉ có ngoài đường mà cũng chưa có lựu ăn vì chưa đến mùa thu hoạch. Cổ Trấn Bún thì không có làng bún mà chỉ có xác nhà và một số hình ảnh nho nhỏ về bún. Bên này, nhà vệ sinh đa số họ thiết kế xí xổm nhé. Hướng dẫn viên họ chỉ đưa mình đi thôi chứ không giới thiệu hay thuyết minh gì về lịch sử, văn hóa ở đó. Nói chung chuyến đi rất mệt và chưa được cảm nhận sâu sắc. À, trong lịch trình đoàn mình đã hủy điểm Đại Vĩ Sơn, vì thủ tục hết nửa ngày rồi nên không đủ thời gian đi. Mà trời quá nắng nên đi chỗ đó cũng quá tội, đày nắng ấy. Thực sự, những ai chưa đi thì đi cho biết thôi chứ với mình chắc chắn sẽ không có lần 2 qua đây.